Tôi sẽ là thùng rác của em, hãy ném vào đó những muộn phiền, ưu tư
đau khổ và hãy cười lên em nhé! Ví anh luôn bên em,dẫu xẩy ra bất cứ
hoàng cảnh nào, bất cứ chuyện gì anh vẫn luôn là Thùng rác của em khi em cần. Anh sẽ lặng lẽ ra đi khi đến lúc nào đó em
không cần “chiếc Thùng Rác”này nửa. Anh sẽ chôn dấu mãi trong lòng, sẽ
không bao giờ nói ra nửa đâu…Anh yêu em.
Bài viết tham khảo:
“Biết mình xem bạn là gì không?”
“Là gì?”:tôi hỏi
‘MÌnh xem bạn như chiếc thùng rác !’
Tôi
thật sự sốc và bất ngờ khi nghe em ví mình như vậy, tại sao còn nhiều
thứ đẹp đẽ trên đời này sao em lại không ví nhỉ mà lại ví tôi là một
chiếc thùng Rác chứ!Buồn thật!…
“Chời còn nhiều thứ đẹp đẽ trên đời này sao bạn không ví chứ? Mà lại ví cái thứ gì mới nghe thôi đã king rồi!:”tôi hỏi em.
“Thì
ví bạn là chiếc thùng rác nhựa chứ là gì, mỗi khi buồn hay có việc gì không
vui thì cứ ném tất cả vào bạn thì sẽ tan biến hết!” Tôi như chết lặng đi
trong giây phút, ngậm ngùi không biết nói một lời nào. Thì ra mình ý nghĩ
với em thế sao? Mình có khả năng mang đến cho em niềm vui thế sao? Ngay
cả chính bản thân mình còn không thể làm mình vui,thì tại sao lại có
khả năng đó.! Em làm cho tôi cảm thấy vui và cảm thấy tự hào về mình. Sự
ví von hồn nhiên của em làm tôi rất hạnh phúc vì tiếng cười của em cũng
làm tôi thấy vui và hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó thật
chua xót xen lẫn niềm hạnh phúc là một niềm đau không nói được thành
lời! Sao tôi không được là người em yêu? Sao chỉ là chiếc thùng Rác vô
tri? Con nhiều câu hỏi nửa…nhưng chỉ có một câu trả lời: Tim em đã thuộc
về người khác. Còn tôi thì mãi mãi và mãi mãi là chiếc thùng rác của em!
Tôi
gặp em một cách tình cờ,tình cờ như cách ví von của em đối với tôi. Tui
bắt đầu để ý đến em qua những vần thơ em viết,những bài văn chan chứa
những nỗi niềm những ưu tư của em. Tôi thầm nghĩ sao trên đời này lại có
người con gái đa tình ,đa cảm và chung tình đến vậy. Ở em như cả một
trời thơ, một trởi yêu, và một trời đầy nước mắt đau thương. Người như em
chắc trên đời này còn được mấy ai.Ông trời luôn không công bằng nhỉ? Ai
yêu chân thành thì chỉ gặp toàn là giả dối…chán nản làm sao. Dù đã có ý
với em nhưng tôi không dám làm quen, chi biết chờ đợi những bài viết vần
thơ của em mà đọc. Bất chợt một ngày có cái tên ai đó hiện ra trong nick
chat của tôi,và tôi biết chắc đó là em vì tôi tin đó là em. Sau những
câu chào hỏi xã giao, ngày qua ngày chúng tôi dường như thân nhau hơn,em
kể chuyện về em còn tôi nói về tôi như những người bạn thân.em nói với
tôi:
“hiện giờ mình chỉ xem bạn như một người bạn thôi”
Tôi nói:
“Uhm thì bạn thân…!
Nhưng
em đâu biết rằng sau tiếng “uhm” ấy là cả một trời hy vọng của tôi. Một
trời nhung nhớ, mỗi ngày tiếp xúc nói chuyện với em dường như đang vun đắp
đầy tình cảm của tôi dành cho em. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói ra đâu
vì tôi biết vị trí của mình trong em…Một chiếc”Thùng Rác”.
Em kể
chuyện tình của em cho tôi nghe,rằng em đã yêu một người và đã dành hết
tình cảm của mình cho người đó. Người đó cũng nói yêu em,mà qua lời kể
của em thì người đó vô tình lắm nói yêu nhưng cử chỉ hành động, và cả lời
nói dường như rất khó hiểu. Nói yêu mà cứ làm cho người yêu mình phải
buồn,khóc luôn áp đặt suy nghĩ của mình vao người khác. Em chỉ biết cam
chụi và tự an ủi mình rằng :
“Tình yêu của người đó hơi khác thường một chút mà bạn ơi!”
Tôi
nghe mà như thắt cả lòng lại, một cô gái tốt ,một bông hoa đẹp tại sao
người ta không biết trân trọng nhĩ. Người ta luôn không biết trân trọng
những gì mình đang có mà cứ mơ về một cái gì đó xa xăm lắm.Khi mất đi
rồi thì tiếc nói,”phải chi hồi đó…”Những lần em buồn tôi luôn tìm cách
làm cho em vui,và tôi đã thành công khi luôn làm em cười. Em nói:
“Ở bên bạn mình hok phải suy nghĩ gì hết,chỉ biết cười thôi vui thật đó,Cảm ơn bạn nha thùng rác”
Tôi
nghe mà hạnh phúc làm sao.Tôi muốn thấy em cười mỗi ngày nhưng tôi lại
thích nhìn em khóc.Vì khi khóc em lại là em đễ tôi có thể vỗ về an ủi
chia sẽ cùng em. Tôi biết đằng sau những tiếng cười đó là cả một trời đau
khổ trong em ,nỗi đau tột cùng vô bờ bến.Nếu tôi là người em yêu tôi sẽ
mang hoa tặng em mỗi ngày và nói với em “anh yêu em “ngàn lần như
thế,sẽ không bao giờ làm em khóc hay buồn ,Sẽ là như thế,mãi mãi như
thế! Nhưng rất tiếc tôi không phải người đó,không phải là người em
yêu…mãi mãi là như thế!.Đã bao lần tôi cũng khuyên em hãy quên và cố
gắng nói lên tình cảm của mình cho em biết,:
“Như hiện tại vậy hok vui hơn sao bạn,mình hok muốn ai phải vì mình mà đau khổ nửa”!
Có
lẽ bạn chỉ cần một giây đễ yêu nhưng lại mất cả đời dể quên người đó. Em
cũng vậy ,em không thể chấp nhận tình cảm của tôi vì trong tinm em luôn
có hình bóng của người đó và em chưa thể quên được.Tôi luôn biết và
hiểu. Tôi luôn tự rách mình sao không đến sớm hơn và gặp em sớm hơn thì
giờ đây em không phải đau,tôi thì không phải dở dang. Nhưng khi suy nghĩ
lại tôi cảm thấy vui vì định mệnh đã cho tôi gặp em trong lúc em cân tôi
nhất.
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
0 comments:
Post a Comment